HIỆU TRIỆU

Hỡi Đồng-Bào Việt-Nam !

Vì một cái chánh-sách sai lầm của tiền-nhân ta mà Đế-quốc Pháp có cơ-hội tốt để chiếm-đoạt lãnh thổ nước Việt-Nam. Gần ngót trăm năm nay, đồng bào ta trải qua biết bao cay đắng: lớp kẻ thù giày đạp, lớp quan-lại tham-ô, vì thế nên người dân Việt Nam gánh vác biết bao nhiêu sưu-thuế nặng-nề. Kẻ thù đã lợi-dụng chánh-sách ngu dân để nhồi sọ quần-chúng, gây mầm chia rẽ Bắc, Nam, Trung; phá rối sự đoàn-kết, hầu mong cho cuộc đô-hộ được vĩnh-viễn trên dãy non sông đất nước mà Tổ-Tiên ta phải phí biết bao máu đào mới gầy-dựng được. Vả lại, từ trước cho đến nay các bực anh-hùng, các nhà chí-sĩ khắp ba kỳ đã bao phen vùng-vẫy chống lại quân thù mong gầy-dựng lại nền Độc Lập cho quê-hương đất Việt. 

Nhưng than-ôi ! Chỉ vì thiếu khí-giới tối-tân, chỉ vì sơ đường luyện-tập mà giọt máu anh-hùng đành hòa với bao nhiêu giọt lệ, khóc phút sa-cơ, để lại cho người đồng thời và cho đoàn hậu-thế muôn vàn tiếc thương ân-hận. Cách bốn năm nay, Đế-quốc Pháp đã tan-tành gãy đổ; địa vị người Tây cũng bị suy-lạc rất nhiều trên bán-đảo Đông-Dương. Kế đến quân-đội Nhựt tràn sang, bọn cầm quyền Pháp ở xứ ta muốn duy-trì quyền chủ-trị của họ bèn lợi-dụng tất cả điều-kiện kinh-tế, để cung-cấp các sự nhu-cầu cho quân-đội Nhựt hầu giữ vững cuộc bang-giao.

Đàng khác, họ gia-tăng sự áp-bức, làm cho dân-chúng ta phải điêu linh trong vòng khổ-sở, hầu làm cho chúng ta mất cả năng-lực, cùng tinh-thần tranh-đấu, mong kéo dài ngày tháng chờ cơ-hội thuận-tiện để vẫy-vùng. Đến ngày hôm nay, giai-đoạn tranh-đấu đã đến thời-kỳ quyết-liệt, cho nên lòng hân-hoan và mối hy vọng của kẻ thù đã bộc-lộ rất rõ-ràng. Vì vậy, tình bang-giao giữa chúng nó với Chánh-phủ Nhựt-Bổn chẳng còn được ổn-thỏa nữa. Đó là lý-do để cho quân-đội Nhựt giải-quyết vấn đề Đông-Dương và rạng ngày 26 tháng giêng năm Ất-Dậu ta (nhằm ngày 10 Mars 1945 theo dươnglịch), bộ máy cai-trị của chúng nó bị hoàn-toàn gãy đổ.

Hỡi Đồng-Bào Việt-Nam !

Chúng ta đã bước và đang bước đến một khúc nghiêm-trọng trên lịch-sử. Giờ đây ta đã có thêm nhiều đặc-quyền lo-lắng đến cái giang-san gấm vóc của Tổ-Tiên ta di-truyền lại.

Vận-động cuộc độc-lập ! Vận-động cuộc độc-lập ! Phải ! Toàn quốc phải liên-hiệp vận-động cho cuộc Độc-Lập. Đấy là cái chủ-trương duy nhất của Việt-Nam Độc-Lập Vận-Động Hội. “Việt-Nam Hoàn-Toàn Tự-Do, Độc-Lập” Đấy là cái khẩu-hiệu duy-nhất của người Việt Nam. 

Hỡi các Đồng-Chí thân yêu !

Từ khi Quốc-gia bị khuynh-đảo đến nay, chúng ta chỉ hợp từng đoàn-thể nhỏ hoặc độc-thân tranh đấu và phải bao phen thất-bại một cách đắng cay chỉ vì thiếu tinh-thần đoàn-kết, thiếu sức bền-bỉ dẻo-dai để chống lại kẻ xâm-lăng vô cùng tàn-bạo. Thời-giờ nầy ta đã học-hỏi được nhiều rồi, ta đã thâu thập kinh-nghiệm khá hơn rồi; vậy thì ta nên đồng nhận chân ý-thức như nhau, nắm tay nhau quả-quyết mạnh-dạn tiến bước trên con đường tranh-đấu.

Hỡi các bạn Trí-Thức Việt-Nam !

Các bạn có bị cái thứ văn-minh cặn-bã cám-dỗ chăng? Các bạn có quên tinh-thần quốc-gia hùng-dũng của Việt-Nam chăng? – Không ! Không ! Chúng tôi chắc hẳn rằng không vậy. Các bạn cũng biết cái cặn-bã của nền văn-minh Pháp nhồi nắn rất nhiều đồng-bào ta trở thành những bộ máy của bọn xâm-lăng. Các bạn đã ôn-nhuần những trang lịch-sử vẻ-vang mà từ ngàn xưa đến giờ, tiền-nhân ta viết ra bằng tâm-cơ và bằng huyết-hãn, vẫn còn đầm-đìa trên mặt giấy. Vậy ngày nay, các bạn nên lợi-dụng thời-cơ thuận-tiện để đem tất cả trí, năng, đức, hạnh, tham-gia vào Hội, lãnh-đạo nhân-dân hầu huấn-luyện cho nhau cái tinh-thần quốc-gia kiên-cố. 

Hỡi các bạn Thanh-Niên !

Trong ba năm nay, theo mạng-lịnh của người Tây, có rất nhiều bạn nhờ sự tháo-luyện, nên thân thể được cường-tráng. Tuy vậy mà thử hỏi quân thù có thật lòng thương giống nòi dân Việt nầy chăng ? Decoux, Ducouroy có thật lòng thương-yêu quí mến các bạn chăng ? Có khi nào kẻ dị-chủng ấy đã chiếm-đoạt cái di-sản quí-báu vô cùng vô tận của Tổ Tiên ta di-truyền lại mà thương bạn mến bạn? Ấy chỉ vì chúng nó lợi-dụng bạn, luyện-tập bạn phòng khi hữu sự thì đem bạn làm mồi cho gươm súng hầu bảo-vệ lợi-quyền tư-riêng của chúng. 

Nhưng rủi thay cho quân-thù, may thay cho lương-dân Đại-Việt ! Bọn nó chưa đủ ngày giờ thực hành ý-định liền bị sanh-cầm. Ngày nay, thay vì phải bắt-buộc phụng-sự cho những kẻ đã sát-hại tiền nhân ta, chiếm-đoạt lãnh-thổ ta, giành-giựt lợi quyền ta, đàn-áp đồng-chủng ta, các bạn hãy để tinh thần tráng-kiện ấy vùa giúp vào công cuộc kiến thiết nền Độc-Lập cho giang-san đất Việt. 

Hỡi các bạn Thanh-Niên !

Các bạn nên tham-gia vào V.N.Đ.L.V.Đ.H. để đạt tới mục-đích.

Hỡi các Cụ Đồ Nho ! Hỡi các Nhà Sư ! Các Cụ Đồ Nho ! Từ trước đến nay, luôn luôn các Cụ vẫn hoài-bão một nhiệt-vọng cho sự Độc-Lập của nước Việt-Nam, luôn luôn các Cụ vẫn nuôi-nấng một tinh-thần Quốc-gia càng ngày càng mạnh-mẽ. Cái ngày mà các Cụ mong-mỏi, thiết-tha đã đến và ngày giờ nầy các Cụ rất khoan-khoái được thấy cái nguồn sanh-lực của nước Việt-Nam tái-phát. Bao nhiêu tiết-tháo của thời xưa vẫn còn in sâu vào tâm não, bao nhiêu thành-tích vẻ-vang hùng-tráng của thời xưa đã chép ra mà nét chữ vẫn chưa mờ, còn lưu lại nơi trí óc các Cụ những kỷ-niệm liệt-oanh rực-rỡ.

Hỡi các Cụ Đồ Nho ! Hãy tham-gia vào phongtrào mới của nước nhà để khích-lệ nhân-tâm.

Các bực Tăng-Sư, Thiền-Đức ! Các Cụ có nhớ chăng ? Trên lịch-sử Việt-Nam thời xưa nhà Đại Đức “Khuông-Việt” dầu khoác áo cà-sa, rời miền tục-lụy, thế mà khi Quốc-gia hữu sự cũng ra tay gánh vác non sông. Từ khi người Pháp qua chiếm đất ta, bề ngoài gọi rằng cho ta tự-do tín-ngưỡng, nhưng bên trong dùng đủ mọi cách âm-thầm chia rẽ và phá-hoại cho tín-đồ nhà Phật không có sức đoàn-kết chấn-hưng hầu bài trừ cái lưu-tệ dị-đoan mê-tín. 

Đã vậy lại không có cơ-quan tuyên-truyền thống nhứt, cũng chẳng có trường chung đào luyện tăng sư. Các Cụ nên biết: hễ Nước mất thì cơ-sở của Đạo phải bị lấp-vùi; Nước còn nền Đạo được phát khai rực-rỡ.  

Chúng tôi ước mong các Cụ noi gương Đức Đại Sư “Khuông-Việt” tự mình gia-nhập vào V.N.Đ.L.V.Đ.H. để làm gương, hay là để khuyến-khích các môn-nhơn đệ-tử mau tham-gia vào phong-trào mới hầu chấn-chỉnh Quốc-gia ta. Khi nào nước nhà được cường-thạnh, đạo Phật mới đặng khuếch trương tự-do hầu gieo-rắc tư-tưởng Thiện-Hòa và tinh-thần Từ-Bi, Bác-Ái khắp bàng-nhân bá-tánh. 

Hỡi các nhà Thương-Mãi ! Nông-Gia ! Thợ-Thuyền !

Dưới sự kềm-chế của bọn xâm-lăng, nền thương mãi Quốc-gia bị đắm-chìm kiệt-quệ, cơ-hồ bị tay người ngoại-quốc chiếm hẳn. Vì thế, dưới sự chi phối của bọn Đế-quốc Pháp, các nền kinh-tế, thương-mãi của người Việt-Nam không có cơ ngóc đầu dậy nổi. Các nền tiểu-công-nghệ, thủ-công-nghệ bị uy hiếp nặng-nề cho đến đỗi những nhà tiểu tư-bản đều bị vô-sản hóa, lâm vào một tình-trạng vô cùng lầm-than khổ-não.

Thương-gia Việt-Nam đành bó tay không phương giải-cứu. Muốn cho nền thương-mãi đặng phát-triển, thương-gia đặng thạnh-vượng, phi trừ sự “Độc-Lập” của nước nhà ra chẳng có cái gì có thể vãn-cứu nổi.

Các nông-gia bị cái áp-lực bất-công của bọn thực dân người Pháp và những kẻ quan-lại kiêm địa-chủ hiếp-bức đủ mọi phương-diện, đều bị bóc-lột rất quá đáng. Nông-nghiệp là nguồn-gốc kinh-tế của xứ mình; nhưng vì muốn làm cho quân-đội Nhựt-Bổn thiếu kém đồ ăn và lấy cớ cung-cấp cho quân-đội Nhựt mà người Pháp, ngót mấy năm nay, thi-hành chánh-sách hết sức độc-ác, tịch-thâu hay mua rẻ nông-sản, kiểm-tra hóa-vật, bày ra nông-phố hợp-tác lũng-đoạn lợi-quyền, làm cho nông-nghiệp phải chịu thiệt-thòi rời-rã, không còn sản-xuất như xưa, kẻ làm ruộng vì vậy mà nghèo hèn đói rách.

Bọn cầm quyền Pháp chẳng có giúp cho kỹ-thuật canh-cải được điều gì tốt đẹp cả, và chỉ khai-thác ít con kinh cho chiếu lệ, chớ 80 năm nay nghề nông ta vẫn còn nằm trong vòng ấu-trĩ phôi-thai với những khí-cụ của ông bà ta để lại. Họ chẳng có đem lại thứ máy-móc nào giúp cho nông-nghiệp được phát-đạt và vì thế mà đời sống của nông-phu cũng không khi nào được thư-thái, cho đến muối là một món ăn mà Đông-Dương sản-xuất rất nhiều, nhưng vì người Pháp mà mấy năm nay trở nên thiếu-thốn chẳng đủ cung-cấp cho nhân-dân. 

Nền kỹ-nghệ trong xứ chẳng những không được khuyến-khích giúp-đỡ mà lại còn bị cấm ngăn gián tiếp khiến cho sự nhu-cầu của dân-chúng thiếu-thốn mọi bề, từ một cây kim may cho đến một cơ-khí tinh-xảo. 

Tóm lại, tất cả các nhà kinh-tế, kỹ-nghệ, thương-mãi, nông-nghiệp, tất cả các nguồn-lợi thiên nhiên hay nhân-tạo, tất cả các nguyên-liệu cho sự sống còn của xứ-sở bị người Pháp hoặc chiếm-đoạt, hoặc tàn-phá làm cho nước nhà không còn là một nơi phì-nhiêu phong-phú nữa.

Thợ-thuyền nhơn-công cũng ở dưới sự bạc-đãi, bức-bách như nông-dân; họ sống một cuộc đời luôn luôn thiếu kém và vẫn phải rụt-rè khép-nép với bọn chủ xưởng người Tây, vẻ mặt đầy hung-ác. Nhiều khi lắm người nhân công bị hành-hạ tàn nhẫn, giết chết biệt thây, hoặc bị sốt-rét rút hết máu me nơi cánh rừng cao-su bát-ngát, hoặc chết dưới những hầm mỏ âm-u mà nào có ai mở cuộc điều-tra, nào ai dám mở lời kêu-ca thống-trách và pháp-luật vẫn bỏ mặc tình, chẳng một điều gì chở-che bảo-bọc, ấy cũng tại nguyên-nhân nào? Nếu chẳng phải tại Nước mất Nhà tan, nên đám người vong-quốc ấy phải ngậm-ngùi với biết bao điều ân-hận.

(Tiếp tục trang kế)

APPEAL

Our Vietnamese Compatriots! 

Because of one of our forebears' policy mistakes, the French Empire had the chance to colonize Vietnam. As a result, over nearly one hundred years, our compatriots have gone through myriad feelings of bitterness: some were suppressed by the enemy, others relegated to corrupt officials, and all the rest of the country incurred gruesome tax and toil burdens. The colonial policy of obscurantism aims to brainwash our people'   Worst. It continues to instigate separatism between North, Centre, and South, sows seeds of disunity, in order to perpetuate their dominance on the land our Ancestors had fought so hard to preserve. Our revolutionaries from the Three Regions have incessantly been valiantly struggling to recover our national sovereignty.

Alas! It is only due to their lack of cutting-edge weaponry and rudimentary training that, with so much blood and tear, they've repeatedly suffered heavy losses, leaving their contemporaries and posterity with grievance and anger. Four years ago, the French Empire collapsed, so did its position considerably falter on Indochina. Then, when Japanese troops expanded into Vietnam, the local French clique, which wanted to retain its mastery here, exploited all our resources to meet Japanese military demands while hoping that it could sustain their relationship.

On the other hand, the French stepped up their repression against our people, plunging them into dire straits, enfeebling our potential resistance, expecting to deprive us of the chance to shorten our struggle. Today, our opposition had reached a deciding point when the enemy exposed themselves with their sheer joy and hope. Indeed, their relationship with the Japanese government had not worked. It is why the latter wanted to resolve the Indochinese issue once and for all. At the daybreak of the 26th of January of the Second Rooster (the 10th of March 1954), the French ruling machinery crumbled.

Our Vietnamese Compatriots!

We have been stepping toward a critical detour in history. Now we have added advantages in taking care of the struggle for the precious homeland as bequeathed by our ancestors. Let's campaign for our Independence! Let's campaign for our Independence! Yes! The whole country must jointly lobby for Independence. It is the unique goal of the campaign for the Independence of Vietnam. "For A Free and Independent Vietnam!", the unique motto of the Vietnamese people.

Our Comrades!

Since our country was shaken, we've only gathered in small organizations or fought in isolation; thus, this lack of unity and resilience prevents us from effectively dealing with the aggressor, which is extremely cruel. However, at this stage, we have learned more than enough from this experience and should recognize that truth, so it is time for us to work in closer collaboration and determination. 

Our Vietnamese Intellectuals!

Has that scum civilization seduced you? Have you forgotten the traditional valiance of the Vietnamese nation? No! No! We don't think for sure that you have. You must have been aware that France's scum civilization has been instilled in many of our compatriots and turned them into the tools of the invading gang. You have been well-versed in the glorious pages our ancestors had written with their blood and tears throughout history, which are still sloshing on paper. So, today you should take this excellent opportunity to channel your intellectual, physical and moral capacities into the campaign, guiding our people to help one another consolidate their national spirit.

Our Young People:

Many of you have owed your physical strength to exercise training under the French ord in the last three years. First, however, ponder whether the enemy loves this Vietnamese race? Do Decoux, Ducouroy, truly adore you? Have those of the different race, who had seized our Ancestors' unlimited precious heritage ever expended their affection for you yet? This action is because they want to use you for their interest: they train you so that, when they need you, they will readily make you prey to swords and bullets.

However, it is a considerable risk for the enemy, but good luck for the Great Viet citizens! No sooner have the hordes had enough time to execute their scheme than they had been captured alive. So, today, instead of serving under duress those who murdered our forebears, seized our territory, scrambled for our interests, and oppressed our compatriots, let's devote all this mettle to restoring the Independence of Vietnam.

Our Young People! You should participate in the campaign for the Independence of Vietnam to achieve our ultimate goal.

Our Confucian Scholars and our Votaries!

Confucian Scholars! You have for long embraced the dream of regaining an Independent Vietnam. You always make sure that a national spirit in you grows stronger every day. Finally, the day you have yearned for has arrived and, now, you should be excited seeing that Vietnam re-emerges with a new source of energy. So much grit of old remains engraved in people's minds, so many prowesses have not faded from your vivid memory of our gallantry.

Our Votaries and Venerables!

Do the Elders remember? In the history of traditional Vietnam, though he had quitted the world and put on a cassock, Great Monk Khuong Viet returned and stood out to protect the country in need. But, since the French came and occupied our country, though, on the surface, they let us practice the freedom of religion, deep down, they used all their schemes to undermine Buddhists' attempts to restore Buddhism and to ban superstitions conjointly. Not only that, we did not have a united propaganda organization, nor did we have a typical Sangha training school.

You should know: as long as the country is lost, the foundations of Morality will be dilapidated; only if the government exists will Morality gleam.

We look forward to the Elders' being so inspired by Great Monk Khuong Viet's role model to join the Campaign for the Independence of Vietnam voluntarily and encourage your adherents to quickly participate in the new movement, owing to which we can renovate our nation. Only if our country thrives will Buddhism freely develop to propagate its thoughts of Harmony and Compassion across all social sectors.

Our Traders, Peasants, and Workers!

Due to the constraints of the invaders, the country's commerce has suffered exhaustion and seemed entirely controlled by foreigners. Therefore, under French dominance, the economic and commercial activities of the Vietnamese have no excellent prospects at all. Small industries and handicrafts have been so grossly hassled that this petty bourgeoisie is polarized and plunged into dire straits. For the sake of commercial and business development and growth, people were too emasculated to reinstate it unless the country secures its independence".

Peasants suffer from the French oppression compounded by the venality of bureaucrats, concurrently greedy landlords who exploit them from all angles. Agriculture is the economic base of the country. Still, because they want to provide for the Japanese who are lacking food and require food supplies, in the last several years, the French have implemented a ruthless policy: they have confiscated or controlled the price of produce, goods circulation, contrive agricultural cooperatives, cut peasants' profits, and reduce agricultural productivity, thus resulting in peasantry pauperization.

The French regime has not helped improve agricultural technology: they dug a few canals, for example. Eighty years on, our agriculture remains primitive, with outdated implements left behind by our ancestors. The regime has not brought in new machinery to enhance our agriculture. Therefore, agricultural workers are not better off,  to such an extent that, under French control, even salt, the daily staple which Indochina used to produce in great quantity, has not in recent years been sufficiently supplied.

The domestic industry has not fared better. On the contrary, it lacks stimulus and support and is so indirectly obstructed that people are deprived of all things, even from a needle to a more ingenious device.

In summary, economists, industrialists, traders, and cultivators, are deprived of natural or human resources, adequate raw materials which have vitally been necessary for the country, are all confiscated, damaged, or destroyed by the French, ruining our land's fertility and biodiversity.

Urban workers are often maltreated and suppressed as their rural counterparts; they lead an always deprived life with inherent timidity toward their French bosses, with cruelty on their faces. More often than not, many workers are mercilessly tortured and, in cases, murdered unwittingly. Others suffer malaria draining out all their blood in vast caoutchouc plantations or perishing in dark mines without their claims investigated. People daren't voice their disgruntlement or complaint. They are abandoned by the law to fend for themselves, with no protection.

What is the reason for all of these, if not the loss and destruction of our country? Otherwise, those stateless do not have to stifle their wrath and shame.

(Continued next page)

Hỡi các Thương-Gia, Nông-Gia, Thợ-Thuyền !

Cố-gắng lên ! Hùng mạnh lên ! Và liên-kết cổ-động tranh-đấu cho nền độc-lập hoàn-toàn của Quốc-gia hầu vãn-cứu đồng-bào mình cùng quyền-lợi mình.

VIỆT-NAM ĐỘC-LẬP VẬN-ĐỘNG HỘI thành-lập chẳng phải chỉ để lo riêng cho cái quyền lợi của một người hay một hạng người mà là cho chung cả mấy mươi triệu người dân Việt.

Vậy thì mỗi người công-dân Việt-Nam đều phải nghĩ đến xứ-sở mình, đến tương-lai đất nước mình, đến sự sống còn của dân-tộc mình; vì mặc dầu đã bị triệt-hạ trên dãy đất Đông-Dương, Đế-quốc Pháp bên kia trời cũng vẫn còn hoài-bão cái mộng-tưởng khôi-phục lại quyền chủ-trị; vậy thì đồng-bào hãy cố-gắng lên!

Chúng tôi mong rằng các bực lão-thành, các hàng trí-thức, các thanh-niên nam nữ, các đồng-bào vì đất nước chung, vì mục-đích chung, hợp sức cùng nhau để đạt cái nhiệt-vọng tối-đại tối-cao thì tiền nhân ta mới đành ngậm cười nơi chín suối.

VIỆT-NAM ĐỘC-LẬP VẬN-ĐỘNG HỘI

“Ủng-hộ triệt-để các Đảng Ái-Quốc chân-chính”

“Bài-trừ triệt-để bọn mọt nước sâu dân”.

Sài-Gòn, tháng 3 dl. 1945

(Do Đức Thầy viết)

Our Traders, Cultivators, Workers! 

Take courage! Be brave! Join the struggle for national independence to restore our legitimate interests.

The Campaign For the Independence of Vietnam is run not to serve the interest of an individual or a segment of individuals but that of the whole of the Vietnamese people.

Thus, every Vietnamese citizen ought to think of our country's future and the survival of our people. But, unfortunately, even though the French Empire has incurred a defeat in Indochina, its metropole in Europe still dreams of reinstating its dominance. So take courage, our compatriots!

We look forward to seeing seniors, intellectuals, male and female young people, all compatriots, for the sake of our homeland, working together to achieve our ultimate goal and, your success will be the source of our forebears' joy at the Nine Waterfalls (2).

THE CAMPAIGN FOR THE INDEPENDENCE OF VIETNAM

"shall support all the Parties of Truthful Patriotism."

and "Eradicate all Kinds of Corruption."

Saigon, March 1945 (solar calendar)

(Written by Lord Master Hoa Hao)

Khuông Việt Đại Sư

̣(1) 匡越; 933-1011 Thiền sư Việt Nam, thuộc dòng Vô Ngôn Thông đời thứ 4, đắc pháp nơi Thiền sư Vân Phong. Kế thừa Sư là Thiền sư Ða Bảo. Sư tên tục là Ngô Chân Lưu, quê ở làng Cát Lợi quận Thường Lạc. Thuở nhỏ Sư theo nghiệp nhà Nho nhưng lớn lên lại tu học Phật pháp. Sư thụ giáo nơi Thiền sư Vân Phong tại chùa Khai Quốc và triệt ngộ yếu chỉ Thiền nơi đây. Danh Sư vang khắp tùng lâm, được vua Ðinh Tiên Hoàng mời vào cung hỏi đạo. Sư ứng đối rành rẽ, vua rất phục, ban cho chức Tăng thống. Ðến đời vua Lê Ðại Hành, Sư càng được kính trọng. Bao nhiêu việc về binh, nước, vua đều mời Sư vào cung tham vấn.

Sắp tịch, Sư gọi Ða Bảo lại nói kệ:

木中原有火。 Mộc trung nguyên hữu hoả     *Trong cây sẵn có lửa

有火火還生    Hữu hoả, hoả hoàn sinh             Có lửa, lửa lại sinh

若謂木無火。Nhược vị mộc vô hoả                  Nếu bảo cây không lửa

鑽遂何由萌   Toản toại hà do manh.                Cọ xát làm gì sinh.

Ðọc xong, Sư ngồi Kết già thị tịch, thọ 79 tuổi.

Ngô Ngôn Thông: Wu Yantong (Tiếng Hoa: 無言通, ở Việt Nam goị là Vô Ngôn Thông, sau Thiên Chúa 759-826) là nhà sư gốc Hoa có hưởng đến việ́c phổ truyền Phật Giáo ở Việt Nam.  

Tiểu Sử: Sanh trong một gia đình khá giả, khi lớn lên ông từ bỏ thế tục nhập viện tu hành và cuối cùng đại ngộ.    Khoảng 820 sau TC, sư di cư về miền Nam Trung Hoa và đến làng Phù Đổng sống ở chùa Kiến Sơ ở Bắc Ninh, Miền Bắc Việt Nam.   Nơi đây sư thành lập môn phái Thiền Vô Ngôn Thông gọi là Bích Quán, nghĩa là ngồn thiền nhìn vào vách để thực hiện thực tế tối thượng bản chất tình thần như đã được thạc hành bởi người khai sáng Thiền Phật Giáo.   Bodhidharma, một nhà sư Phật Giáo người Ấn du nhập hình thức Phật Giáop này vào Truing Hoa khảng 520 sau TC. 

Open Wikipedia

(2) Chín Suối: Chín Con Suối, tờ ngữ thường dùng trong thơ, ý chỉ cõi âm hay thế giới bên kia nơi linh hồn người quá cố hay đã chết nương náo, ngược lại với thế giới người sống, gọi là cõi dương, hay dương gian.   

Chữ Hán Việt là Cữu Tuyền, 九泉

 

The Patriarch Khuong Viet

(1) 匡越, Khuông Việt, 933-1011, a Vietnamese patriarch of the Wu Yan Tong Sect of the fourth generation, bequeathed by his zen master Vân Phong. His heir is the zen master Ða Bảo.  His real name is Ngô Chân Lưu, native to the Cát Lợi village,  Thường Lạc district. While young, he attended a Confucian school, but when he grew up, he practiced Buddhism. He initiated to the zen master Vân Phong at the Khai Quoc Pagoda, where he was well-versed in Zenism essentials.   His reputation spread across the Buddhist circle and led him to deliver his lecture to King Đinh Tiên Hoang. He was so articulate and knowledgeable that the King bestowed the title of Chief of the Sangha. Under King Lê Đại Hành, he received even more deference. He was widely consulted by the King on military and state affairs. On his death, he called on Đa Bảo with an ode:

Mộc trung nguyên hữu hoả    *In the tree is a fire inherent,

Hữu hoả, hoả hoàn sinh     Fire, if any, reproduces itself.

Nhược vị mộc vô hoả                  If the tree had no fire,

Toản toại hà do manh.         How could its friction ignite?

Having read it, he sat, his legs lotus crossed, and passed, aged 79.

Ngô Ngôn Thông: Wu Yantong (Chinese: 無言通, known in Vietnam as Vô Ngôn Thông, 759-826 C.E.) was a Chinese Buddhist monk influential in the propagation of Buddhism in Vietnam.

Biography

Born into a wealthy family, he renounced that lifestyle for monastic life upon coming of age and eventually realized satori or enlightenment. Around 820 C.E., he crossed the border of southern China and arrived at Phù Đổng village to reside in the Kiến Sơ pagoda in Bắc Ninh, Northern Vietnam. There he founded the Vô Ngôn Thông Zen Sect utilizing bích quán or wall-contemplation to realize the ultimate reality of the nature of mind as practiced by the founder of Zen or Chan Buddhism, Bodhidharma, an Indian monk who introduced this form of Buddhism to China around 520 C.E. Open Wikipedia

̣(2) en. Hades, the underworld abode of the dead. Vi.Cửu Tuyền, zh. 九泉, 

References:

https://en.wikipedia.org/wiki/Obscurantism https://www.britannica.com/biography/Jean-Decoux https://alphahistory.com/vietnamwar/french-colonialism-in-vietnam/

A Modern Clinic in Indochina

A Modern Clinic in Indochina

Japanese soldiers in Saigon when they invaded French Indochina

Japanese soldiers in Saigon when they invaded French Indochina

A French colonist in Cochinchina with his Vietnamese family

A French colonist in Cochinchina with his Vietnamese family

unsplash